Kì 1 - Bình thường và khác thường
Monday, 4.24.2006
Nắng chớm hè vừa ngọt, vừa ấm vừa rạo rực nhảy nhót trước mắt nó. Nó đã lang thang cả một ngày trên đường phố với cái máy ảnh trên tay. Chụp ảnh là niềm đam mê duy nhất của nó. Và từ sáng đến giờ, nó chưa chụp được tấm ảnh nào ưng ý.
Nó thích trời mưa, trong mưa mọi thứ đều thực thà hơn. Ước gì trời mưa.
Ô nó ước thế mà trời mưa thật. Mưa đến bất ngờ như cái nắng chói vào mắt nó. Hè đã về thật rồi. Đường phố trong mưa bao giờ cũng vắng hơn, vội vàng hơn, nhoà nhạt hơn. Nó thích ngắm nhìn mọi vật lúc này, tưới tắm trong giọt nước mắt của trời.
Nó đang loay hoay cùng với cái ô và máy ảnh ở bến xe buýt, thì bỗng…
…. Nó đánh rơi cái ô xuống đất. Màu xanh da trời toả ra từ cái ô đang mở căng làm sáng rực một góc mưa. Nó đang ngỡ ngàng. Bởi bên kia đường, đối diện với nó là một người đang khóc, một cô bé, có lẽ cũng trạc tuổi nó thôi, tức là khoảng 14, 15 tuổi gì đó, đứng khóc như một bức tượng.
Nước mắt cứ chảy ra hoà với nước mưa. Nó vội vã chụp lại cảnh ấy. Những bức ảnh đẹp nhất thường không phải là những bức ảnh được sắp xếp bố cục cẩn thận chi li, căn lựa từng góc ánh sáng. Những gì đẹp nhất thường chỉ tồn tại trong khoảnh khắc ngẫu nhiên mà thôi… Và bức ảnh này là một tác phẩm như thế.
Nhìn vào bức ảnh vừa chụp, nó thấy sống mũi cay cay. Nỗi đau của người đang khóc như lan vào mưa và lan đến trái tim nó. Nó chợt thắc mắc nguyên nhân của nỗi đau đến xé lòng ấy và ngước nhìn lên thì cô bé đang khóc đã biến mất. Một chiếc ô tô lướt qua bắn nước tung toé…
___________________________________________
Monday 8.28.2006
· Cậu thích màu xanh da trời à? Sao đồ gì của cậu cũng màu xanh da trời vậy? Từ mũ, cặp, quần, áo, dây buộc tóc, cả vòng cổ nữa?
· Ừ tớ thích màu xanh da trời – Con bé mỉm cười với cô bạn mới – Hôm nay là ngày tập trung đầu tiên của đời cấp 3 của con bé. Và tập thể 10C vừa mới khai sinh ngày hôm nay sẽ là nơi nó gắn bó trong 3 năm tới.
Ở một góc lớp khác, có một cuộc trò chuyện tương tự cũng đang diễn ra, với một cô bé khác:
· Cậu thích màu xanh lá cây à? Trời ạ, sao bút nào cũng màu xanh lá cây thế này, cả nhẫn mà cũng màu xanh lá cây nữa?
· Tớ thích màu xanh lá cây. Tiện thể nói luôn, tớ ghét nhất màu xanh da trời và màu hồng – Cô bé xinh xắn trả lời với một vẻ ngông nghênh rất khó tả.
Cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi sau này, ở tập thể lớp 10C ấy, có hai cô bé được gọi bằng biệt danh gắn liền với màu sắc: Blue và Green. Đó vốn là hai màu rất gần nhau trên bảng màu, nhưng trong trường hợp này, hai con người thuộc về hai thế giới đối lập nhau hoàn toàn.
__________________________________________
Blue là một cô học sinh bình thường. Bình thường về mọi mặt. Hình thức: Không xinh, chẳng xấu, nói chung là nhìn được, và ai nhìn cũng sẽ phán “bình thường” về nhan sắc của Blue. Học hành: 10 thầy cô dạy, thì 10 người nhận xét học lực của nó thuộc loại “Bình thường”. Có nghĩa là không giỏi, chẳng dốt. Đại loại không có môn nào 6 phẩy, nhưng cũng chả có môn nào 9 phẩy. À có, môn Tiếng Anh. Nhưng cái sự “giỏi Tiếng Anh” của nó là một sự bất đắc dĩ. Thế nên cái tên Blue là cái tên lưu hành nội bộ. Nghĩa là cả trường này, trừ tập thể lớp 10C, chẳng ma nào biết cô bé là ai.[i]
Green là một cô học sinh khác thường. Khác thường về mọi mặt. Hình thức: Rất xinh, cao ráo, trắng trẻo, xinh xắn. Học hành: Thực ra chả ai biết Green học có giỏi không, vì nào cô bé đã học cho ai xem bao giờ. Những gì mọi người “xem” chỉ là quần áo, đầu tóc, phấn son và danh sách những người đã từng làm bạn trai của Green và bị Green đá không thương tiếc. Green là đề tài bàn luận yêu thích của mọi đối tượng trong trường. Mỗi khi cô bé có người yêu mới, hay đá một anh cũ đi là y như rằng mọi câu chuyện hay ho được thêu dệt lên. Và mặc dù ai sau lưng cũng tỏ ra rất ư là coi thường cái loại vô nhân cách, vô giáo dục như Green, nhưng hình như ai cũng có một niềm ngưỡng mộ thầm kín. Tức là thực ra con gái đa phần thích được nổi tiếng và con trai thì đa số thích có người yêu là hot girl, cho dù, nếu có “may mắn” ấy, thì cũng chỉ là một mối quan hệ kéo dài tối đã được 1 tuần.
____________________________________________________
Có lẽ vì hai con người ấy như hai cực của Trái Đất nên chẳng có can hệ gì đến nhau. Lớp 10, rồi lớp 11 trôi đi, ai nổi tiếng cứ nổi tiếng, ai trầm lặng cứ trầm lặng. Và có lẽ họ sẽ mãi không liên quan gì tới nhau, cho đến một ngày đầu năm lớp 12:
Cô chủ nhiệm (dạy văn):
· Năm nay là năm cuối cấp rồi, các em phải cố gắng và tập trung đặc biệt vào việc học. Cô sẽ đổi chỗ ngồi để 2 bạn cạnh nhau có thể giúp đỡ nhau một cách hiệu quả.
Kết quả của việc chuyển qua chuyển lại, chuyển lên chuyển xuống là đến ngồi cạnh Blue, người trước nay vẫn ngồi một mình, là một thằng con trai cao ngỏng. Đó, lại là một con người bình thường nữa.
Thằng bé chẳng có gì đặc biệt. Nghĩa là nó không phải thần đồng trong học tập, cũng không có ngoại hình như diễn viên, có gì đáng kể về nó thì chắc chỉ là nó có một niềm đam mê đặc biệt với bóng rổ, trái bóng màu cam kì diệu ấy! À nhân tiện nhắc đến đó, tạm gọi thằng bé có chiều cao 1m84 ấy là Orange ^__^. Thực ra nó cũng được nhận vào đội bóng của trường, cơ mà chưa bao giờ là tâm điểm. Bởi giữa một rừng những anh chàng vừa đẹp trai học giỏi, tài năng và xuất chúng trong thể thao, nó chỉ là một cầu thủ trầm lặng. Nhưng trong đội bóng, có lẽ nó là người luyện tập chăm chỉ và có ý chí quyết tâm lớn nhất.
Việc Orange được chuyển đến ngồi cạnh Blue là một sự rất tự nhiên. Blue giỏi tiếng Anh nhưng dốt Hoá, ai mà hiểu được cái đống C với H với O với Fe Zn Cu các loại ấy. Còn Orange học Hoá tốt, nhưng mà dốt Tiếng Anh, ai mà phát âm được mấy từ đến méo cả mồm, với cả nhớ được cả đống những cấu trúc giới từ lằng nhằng này nọ. Nói chung là, chúng nó giống như hai miếng ghép cạnh nhau của một bức tranh ghép, ghép vừa với nhau một cách hoàn hảo.
Lẽ thường thì việc 2 con người bình thường chuyển đến ngồi cạnh nhau thật chẳng có gì đáng chú ý. Nhưng điều đáng chú ý là bỗng nhiên,Green giơ cao tay lên nói với cô giáo là:
· Thưa cô em học cả Hoá và Tiếng Anh đều chưa được tốt, cô cho em chuyển đến ngồi trên hai bạn bàn cuối được không ạ?
Lời đề nghị chân thành đến nỗi cô giáo làm rơi cả phấn, và hình như chim thì ngừng bay, gió thì ngừng thổi ấy làm cho cả lớp phải sửng sốt. Phải chăng áp lực lớp 12 đã làm Green thay đổi? Cô giáo mừng rỡ đến xúc động:
· Ừ, được thôi, em nên cố gắng hơn. Cô hi vọng em sẽ có nhiều tiến bộ trong năm nay.
Chẳng biết tại sao, nhưng suốt 5’ sau khi quyết định chuyển chỗ ấy được ban hành, khuôn mặt hai người bàn cuối đều biến sắc.
Được sửa bởi Crazy ngày Sat Jul 25, 2009 9:21 am; sửa lần 2.